Cà phê
“ Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi em ơi
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh
Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mông
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi em ơi
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết em ra đi thật rồi
Oh hoh
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mông
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi em ơi
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết em ra đi thật rồi
Oh hoh
Oh hoh
Oh hoh
Oh hoh
Sáng nay cà phê một mình
Sáng nay ngồi khóc một mình”
Sáng nay cà phê tự nhiên nhớ bài hát này. Có lẽ tại không gian quán hoài niệm quá chăng.
Có khi nào lần đầu ta gặp một người mà trong lòng đã thầm ước cả phê với họ chăng? Chắc cũng có nhỉ? Sao lại thế. Cũng chẳng biết.
Thế nhưng đâu dễ gì với một người chưa thân. Phải đi lướt qua bao nhiêu lần mới có dịp ngừng lại nói với nhau dăm ba câu.
Và nếu dòng đời đưa đẩy ta mới có thể phát sinh công chuyện để mà trò chuyện với nhau được chứ đâu có đơn giản. Và nếu có thể trò chuyện được với nhau trò nhé số những người ta gặp gỡ, đó có thể là dấu hiệu tốt để ta có thể ngồi xuống cùng họ. Cà phê. Mở lời mời thôi.
Đâu là nơi uống cà phê thích nhất ở phố thị? Vỉa hè, góc phố, hay xịn sò? Không câu nệ nơi chốn cũng là một điều đặc biệt nhỉ?
Qua cà phê ta cảm nhận được người ta có hiện diện ở đó với mình hay không. Ta cũng sẽ biết có thể uống được cùng nhau vào những dịp khác không hay là chỉ là lần đó thôi. Hơn hết, ta sẽ rõ hơn lòng mình.
Nếu may mắn ta sẽ có người cà phê với ta nhiều hơn, để ta không phải tự chọn đồ uống cho mình, sẽ có người biết gu ta. Còn nếu một mình, ta cứ đọc hết cái menu, rồi lại chọn đại một món nào đó, tùy hoàn cảnh.
Hàng quán vẫn ở đó, vỉa hè vẫn ở đó, có điều trái đất quay, nên ta đi chuyển. Một chặng dài, ta lại trở lại với cảnh một mình, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, trìu mến như thể ngồi với người có thể cà phê với ta.
